Tháng Tư về, áo mẹ tím hàng ban,
Dáng hao gầy chao nghiêng đồng xanh mướt.
Gió lùa qua tóc thơm mùi nắng nhạt,
Tuổi thơ gọi về những ký ức miên man.
Ai đã từng đứng đầu ngõ ngóng mẹ đi làm…Rồi lớn lên, chỉ cần thấy một bóng áo tím giữa đồng quê là nước mắt lại dâng lên vì nhớ?
Ai đã từng đứng đầu ngõ, ánh mắt còn ngái ngủ dõi theo mẹ rời nhà mỗi sớm mai. Mẹ đi làm, đạp xe qua cánh đồng còn sương, dáng người nhỏ lại dần giữa mênh mông ruộng lúa. Chỉ một lần mẹ ngoái nhìn cũng đủ khiến cả ngày rộn ràng.Ký ức không hẹn trước, nó ùa về như gió đồng tháng Tư – nhẹ tênh, trong vắt, mà đủ khiến khóe mắt cay cay. Dáng mẹ gầy gò, áo đã sẫm nắng, chiếc xe cọc cạch chở sau lưng là cả 4 mùa nắng mưa. Không có lời nào quá lớn lao, chỉ là những ngày đi qua nhau bằng sự yêu thương mộc mạc, không lời.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng mang trong mình một “con đường hoa ban” như thế nơi chỉ cần một ánh nhìn, một dáng người quen, là cả trời ký ức lại trở về.
Và rồi lớn lên, bỗng một ngày đầu tháng Tư, bắt gặp một dáng áo tím lướt qua giữa hoa ban nở, tim mình như thắt lại. Như thể vừa gặp lại mẹ, như thể tuổi thơ chưa bao giờ rời xa.